7/9/09

Viết cho nhỏ ...

" Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín." ( A.Manzoni )

Hôm nay tình cờ lang thang trên mạng, ta đọc được câu nói này , tự dưng bao nhiêu kỷ niệm ngày nào ùa về đầy ắp như triều cường rằm tháng 8, này nhé :

.... Những ngày đầu tiên trong nhà Đệ tử, biết bao lần ba đứa Chó con, Heo con và Khỉ con lén lút chia nhau những trái mận , trái khế rụng vào buổi tối - Món ăn hấp dẫn mà đệ tử dù có thèm cũng không được ăn nếu không có phép ...
Ngày ấy nhỏ nghèo lắm, bao lần ta đã rưng rưng nước mắt khi nhìn thấy bao thư tiền cá nhân của nhỏ trống không, xẹp lép để rồi sau đó lẳng lặng dúi ít tiền vào tay, cho nhỏ không thua kém mọi người , cũng như đưa cho nhỏ và chị Thuỳ vài ba bộ đồ mới may, khi áo nhỏ sờn rách mỏng tang mà không có tiền may đồ mới ...

... Ra đời, nhỏ bươn chải tìm việc ở Sài gòn để mưu sinh với một tâm niệm đơn giản : Sống lương thiện ... Biết bao lần mồ hôi và nước mắt đã đổ ra để sống đúng nghĩa với thiên chức nhà giáo mà chúng ta đã chọn, Heo con nhỉ ! ... Nhìn những thế hệ học trò ngày nào vẫn nhớ và trọng cô, ta thấy thật hãnh diện và vui vì những gì mình đã làm không uổng phí ...

...Ta có gia đình, nhỏ và Khỉ con dốc hầu bao giúp ta có tiền mua đất ... Ta chia tay, nhỏ và tên kia lại dốc sức giúp ta vượt qua cơn sốc, nào là gởi thuốc, mát-xa huyệt đầu, rồi trân mình chịu đựng những cơn điên vô cớ của ta - Di chứng của một thời trầm cảm - Nhỏ biết không, trong cơn điên khi nhìn những giọt nước mắt đầy tràn của nhỏ , lòng ta chùng xuống và cơn đau đã dần dần nguôi ngoai ...

... Bao nhiêu lần nhỏ chia tay với bạn trai và thở dài sườn sượt vì tủi phận nghèo bị người ta chê bai so sánh, lòng ta như muối xát vì có ai chọn cửa để mà sinh ra đâu, bạn nhỉ !
Nhỏ mặc cảm, thu mình, ta đã dùng hết khả năng để thuyết phục và sau một thời gian chia sẻ cùng ca đoàn, nhỏ đã tự tin và có được những mối thâm tình tốt đẹp.
... giỏi lắm Heo con ! ...

Người ta thường cô đơn bởi vì người ta thường chỉ lo xây tường chứ không lo xây dựng những nhịp cầu

Hôm nhỏ đi, nhìn ánh mắt lo âu thương cảm của các chị, nhìn dáng cha lặng lẽ run run, dáng mẹ ngồi yên ánh mắt vô hồn, dáng bạn nhỏ bé xanh xao đẩy chiếc xe với thùng hàng nặng trĩu, lòng ta rối bời đau đớn, bao lần chạy xe lang thang trên đường nước mắt rơi đầy với một câu hỏi hàng trăm lần không có lời đáp " Ta có làm sai không, khi nhỏ đi tha hương, không bà con thân thích, một mình đối diện với cuộc đời từ con số không ? "

Hãy cố lên Heo con nhé, nếu không, ta không thể sống nổi khi nhìn cảnh Mẹ Cha già yếu run run đôi vai gầy khóc vì xót và nhớ con ...

Cố lên Chó con nhé ... tình bạn chúng ta sẽ vững bền dù có xa cách bởi không gian và thời gian ...


Tình bạn chân chính giống như một ngôi sao. Nó chỉ thật sự chiếu sáng khi ta trải qua những giai đoạn đen tối của cuộc đời.. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét