25/9/09

Những ngày đầu ở xứ người

Ngày 4 tháng 9 năm 2009


Thế là mình đã đến Pháp, một xứ sở chỉ nghe kể và xem qua phim ảnh, giờ nó hiện ra sống động và lạ lẫm .
Chia tay với gia đình bạn bè hôm thứ năm 3 tháng 9 ở sân bay, bao nhiêu cảm xúc tràn ngập, buồn và âu lo ... Chỉ mong mọi chuyện bình an suôn sẻ . Mang theo ảnh chuộc tội và Đức Mẹ ban ơn là vì vậy .

Máy bay to ơi là to, con bé " hai lúa " nhìn mãi vẫn không thấy tới chỗ đuôi máy bay nữa kìa . Được cái tiếp viên nam của Air France " đẹp chai " quá xá, làm con bé nhìn trộm hoài.

Đồ ăn thức uống của hãng thì tương đối, có cả cơm cho mình ăn nữa đó . Ngồi trên máy bay mát mát , khi nào lạnh quá thì có mền cho đắp .

6h05 sáng mình tới Paris, eo ôi, sân bay rộng lớn quá, gấp bao nhiêu lần Tân Sơn Nhất của mình . Không biết hỏi ai, vì ai cũng bận rộn và đi nhanh, người cùng chuyến thì thoắc cái biến đâu hết ... May nhờ " bám đuôi làm quen " với một em sinh viên du học, nên con bé mới lấy được hành lý và ra ngoài . Nó bảo : " Chị đi lần đầu, không biết gì mà dám đi một mình, gan quá, em pó tay chị luôn ." Quả thật, đường đi ngoắc ngoéo, qua bao nhiêu chỗ, rồi lên xe mới tới chỗ lấy hành lý . Giờ nghĩ lại còn thấy sợ .

Khi gặp anh Bernard và hai vợ chồng người bạn xong, chưa hết mừng đã lên xe đi tiếp về nhà, cứ nghĩ : " Ráng 4 tiếng thôi là xong mà " Ai dè đâu, họ đi lạc đường rồi quanh xe lại ... hết đúng 8 tiếng nữa mới về tới nhà hai anh chị ấy, tức là cách nhà anh Bernard 20 km . Mệt, ê cả người, nhất là cái bàn ngồi , người nóng khô vì chỉ có bánh mì và nước cầm hơi đỡ đói ...  .

Mọi người cho mình nghỉ ngơi còn chủ nhà thì nấu ăn . Bữa ăn đầu tiên nơi xứ người : Nhiều đồ ăn quá, và ai cũng ăn nhiều quá, cũng may là có cơm để ăn, hehehe ... 

Vài ngày sau...

Gì cũng mới lạ và gì cũng phải biết. Chào hỏi gia đình chồng, rồi anh em, bạn bè, rồi các thủ tục giấy tờ cho đám cưới ... Mọi người rất tử tế và thân thiện . Ai cũng lo giúp đỡ hết lòng khi mình cần nhờ họ .

Hai đứa chạy sấp ngữa đi mua đồ dùng cho một tổ ấm mới, ôi chao mệt, được cái anh Bernard rất dễ thương và chìu vợ, nên cũng đỡ buồn nhớ VN . Ảnh sợ nhất là " trời mưa " ngay chính trong nhà mình.
Nhớ hôm chủ nhật đầu tiên đi lễ nhà thờ Pháp, con bé ngồi nhớ VN và khóc ròng không thể cầm lòng được làm chàng ta bối rối quá thể ... Biết sao đây khi một mình nơi xứ người với bao nhiêu người xa lạ không một tiếng nói nào nghe quen ???

12 tháng 9, Ngày ký hôn thú...

Sáng hôm đó, nhờ điện thoại của chị An, mình liên lạc với ba má ở Biên Hoà và chị Yến, chị Phượng . Vui và xúc động lắm khi nghe giọng mọi người trong ngày ý nghĩa này . Anh Bernard cũng vui nữa khi biết mình được mọi người quan tâm yêu quý ...

Tới giờ đã hẹn, tự dưng con bé bị làm mệt, rồi nhức đầu, ngồi xe thì muốn " hò " ra hết... Có lẽ tại hồi hộp lo lắng hay sao đó . Đến toà thị chính làm thủ tục chỉ hết 20 phút thôi, sau đó chụp hình và về nhà ba mẹ chồng để mọi người nâng ly chúc mừng .
Cũng còn mệt dữ lắm, dù lên hình ráng cười tươi cho nó " đẹp " ( Chị An hay nói mà : Đến chết cũng không bỏ cái tật điệu đâu , Hehehe  )

Thế là ván đã đóng thuyền . Mong gia đình riêng Gousserey của mình sẽ luôn hạnh phúc ấm êm ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét